tranh nguyễn trung
Như không
Gió nam non, lộng nuột nà
Em qua ngõ vắng, hương là đà bay
Sóng xa gọt bãi hao gầy
Như không, đứng đợi ở đây một mình
Nhớ
Vòng tay đắm đuối rã rời
Chìm trong tiếng nấc, rối bời đếm đong
Mười năm tình, có còn không?
Tan trong đêm vỡ, ngày mong ngóng người
Tiếng vọng
Đêm cuống quýt
Ru tình
Bên cánh võng
Sao cứ sẻn so
Mờ mịt
Dốc đời.
Gió nam non
Gọi mời đêm
Lồng lộng
Nghe hao mòn
Rơi
Tiếng vọng
Người ơi!
Vội vã điều gì?
Vật vã đam mê
Vật vã chiều
Sông trôi
Trắng gió
Bến quạnh hiu
Em đi vội vã
Không lời hẹn
Trốn chạy điều gì?
Lặng lẽ
Yêu
Dù sao ta cũng cám ơn em
Cùng dưới nắng mặt trời, nhưng ánh sáng mỗi nơi, mỗi khác
Chỉ trong màn đêm, mọi thứ mới như nhau
Em cắc cớ lấy màu đen tô lên bảng đen bỏng rát
Giũ sạch tình anh tướp mướp cũ nhàu
*
Trong thinh không, dường như chấp chứa lời dối trá
Con mắt, công cụ nhìn, lơ đễnh bóng tà huy
Ánh nắng cuối ngày, lướt qua bao người quen, kẻ lạ
Chấp chóa dòng trôi, chất chứa ngậm ngùi
*
Thao thức cuốn quẩn quanh, đêm mộng mị
Giấc mơ hoa, đắm đuối tiếng thở dài
Tiếng hát đong đưa, lời ca cũ kỹ
Khóc chuyện tình buồn, chìm đắm một mai ...
*
Chuyện cũ rích, sao cứ thương vay khóc mướn
Không lẽ thất tình bây giờ, nó ghê gớm hơn cả ngày xưa
Lan man trôi đi bao điều hoang tưởng
Quạnh quẽ chân cầu, đâu tiếng đò đưa
*
Cây cầu mới xây trên dòng sông muôn năm cũ
Con nước ròng, xuôi cạn kiệt về đâu?
Con thuyền xưa, cánh buồm trắng phất phơ bùa chú
Ngọn đèn đường bừng sáng tỏa xa, sao không sáng được dưới chân cầu
*
Chuyện đời đã biết, hiểu hay không cũng mặc nhiên thừa nhận
Bởi giải tỏa chuyện này, sẽ vướng víu đến chuyện kia
Thôi dĩ vãng, quăng một quãng đời lận đận
Gian khó qua rồi, cám ơn mình ta đã sẻ chia ...
Khi người ta già đi, mắt mũi kèm nhèm
Nhưng lại nhìn thấy nhiều hơn trước đó
Thấy nhịp đời quay, những cuộc người mờ tỏ
Trong ký ức quanh co, day trở lem nhem
Dẫu đã biết, rồi thời gian khỏa lấp
Sao cứ tần ngần giữa khoảng trắng và đen
Biết là gió sẽ thổi về phía biển
Mùa chướng về, cuốn lả ngọn bần gie
Con sóng từ cửa sông lăn tăn nghịch lèn ẩn hiện
Lời nhắn gửi phập phồng, biết ai còn có lắng nghe
Vạt mây xám trôi qua, sao nỗi buồn ở lại
Có gì ngân trong tiếng vọng phía bờ kè…
Thảng thốt rơi dưới vòm lá xanh
Một tiếng chim lẻ bạn
Đong đưa, vọng tiếng khẽ khàng
Trong vạt nắng vàng, xiên đổ mong manh
Đôi mắt biếc, em ngước nhìn chểnh mảng
Một mùa yêu, nghiêng nỗi nhớ dịu dàng
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét