Mẹ Của Con
Con thương mẹ mang nhiều khổ đau
Cuộc đời chưa được trăm năm
Mà nỗi đau dường như trọn vẹn
Không đứng trước biển lớn mà sóng trùng dương dâng cao
phủ vào mẹ
Núi như sụp đổ dưói chân người
Tại vì chiến tranh
Chiến tranh cướp rất nhiều những cái qúy giá nhất đời mẹ
Từng đêm mẹ khóc, từng đêm mẹ chờ đứa con yêu qúy của mẹ trở về mái nhà xưa.
Con cũng khóc theo mẹ.
Mấy mươi năm dài chưa nguôi nỗi buồn thì mẹ ra đi
Mẹ mong hạnh phúc những đứa con còn lại được trọn đời
Nhưng hạnh phúc đôi khi cũng phù du không như lòng ta mong ước.
Con sóng lòng cứ mãi xốn xang của kiếp người đa đoan
Dù cho người ấy ở một nơi xa hoa lộng lẫy
Mẹ ơi! Con nhớ đến giây phút cuối của con mà thôi.
Mẹ những tháng ngày mưa gió, những năm điêu tàn cuả cuộc chiến
Mẹ hình bóng diệu hiền bên mái nhà xưa như bóng nàng tiên bị đày xuống trần thế.
Mẹ ngọt ngào như ca dao Việt
Mẹ là con gió mát đêm trăng.
Mẹ là nguồn sữa nuôi chúng con khôn lớn.
Mẹ yêu oi! Giờ đâu còn nữa.
Con cũng già rồi và xa xôi quá!
Chỉ nhớ thương thôi
Nhớ thương cũng làm con sầu muộn
Mẹ à! Con nhớ mãi mẹ thôi.
Nguyễn Thị Ánh Nguyệt
(Houston, TX, USA)
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét