tranh nguyễn trung
Trũng đêm
Còn một chút gì đọng lại không em?
Hay đã chìm trôi, quẩn trong quên lãng
Sao ký ức, giăng mờ chiều chạng vạng
Bốn mươi năm, lòng anh vẫn chưa yên
*
Cứ mơ hồ, điều gì đó xa xôi
Bên góc phố, đứng đắn đo chờ đợi
Lá me đổ, xạc xào như nhắn gởi
Lời thì thầm ngắt ngứ, khép cung môi
*
Nắng nhạt vàng, dai dẳng một chiều xuân
Treo lơ lững trên đầu tràn tóc bạc
Sao lây lất một chiều xuân nào khác
Ngoảnh lại bến bờ, chao chát trầm luân
*
Anh lang thang trên phố mới sáng đèn
Lấp lóa sắc màu, đông vui rực rỡ
Qua góc phố, bỗng day lòng chợt nhớ
Con đường xưa, sao lạ lẫm chân quen
*
Còn một chút gì đọng lại không em?
Gió cuốn mùa đi, buông chiều vương vãi
Sao không có, một lời nào nhắn lại
Để tan chiều, trong khắc khoải trũng đêm
<!>
Cội rễ niềm tin
Đau đáu niềm tin
Khắc khoải hoài nghi
Khi lý tưởng
Rùng mình
Phản vệ
Ngước mắt
Quay lại nhìn cội rễ
Khúc hồi quang
Bùng nổ
Xuân thì
Một chiều xa ở Sông Mao
Chiều Sông Mao xanh trong mắt em
Trôi lãng đãng, nghiêng lòng phố chợ
Nghe váng vất, đắm chìm nỗi nhớ
Một chiều xưa đằm thắm dịu êm
*
Anh hình dung nơi đó có em
Thảng thốt đợi mùa xuân qua ngõ
Đồng rạ cuối mùa, chiều quẩn gió
Lá me rơi, ào ạt bên thềm
*
Tiếng còi tàu cuống quýt lần qua
Nhạt nhòa nắng, mắt người đưa tiễn
Ướt xanh trong bóng chiều xao xuyến
Mờ dần theo góc khuất sân ga
*
Từ nơi này rầm rập quân đi
Từng đoàn tàu, ngược lên phía bắc
Trong lốc bụi mùa xuân quánh đặc
Sóng sánh chiều, giăng mắc điều chi?
*
Chiều Sông Mao xanh trong như xưa
Chỉ có khác, cái nhìn ẩn khuất
Bao năm tháng, bến đời quăng quật
Chợt hồn nhiên, tiếng trẻ con cười ...
*
Chợt hồn nhiên, ly rượu trên tay
Tiếng ai mời, đẩy đưa đồng vọng
Như tuổi hai mươi, lòng rợn sóng
Một chiều xa, lộng gió heo may ...
Nghe nói có em về nơi đó
Sao cứ bần thần day dứt khôn nguôi
Vườn táo ngày xưa đương mùa chín đỏ
Nhưng đã nhạt nhòa, trôi đâu mất những ngày vui
Anh vẫn biết em, đường tương lai đang để ngỏ
Chỉ tiếc có một điều, trên đó không có anh
Có những cái đã mất, mà không thể tìm lại được
Loay hoay trong ký ức hanh hao
Mình đã già, chỉ còn lại những lời khuyên làm vốn
Nói thì chưa chắc là đúng, nhưng cũng không sai
Lúc nhớ lúc quên, hình như có chút gì lẫn lộn
Khi đem thời của mình áp vào cuộc sống mới hôm nay
Em đã tìm được bên chân chiều
Bao nhiêu điều có thể
Sao lại còn đắn đo như thế
Cứ bồn chồn, lơ đễnh ngó đăm chiêu
Một lời yêu, rớt bên trời gió lộng
Chếnh choáng hoàng hôn, vạt nắng đổ hồng diều
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét