MỘNG ẢO
1.
Có người nhớ lắm… “Quê Xưa”
Chìm trong ảo mộng, hương thừa chiêm bao
Tháng ba Hoa Gạo vẩy chào
Hoa Xoan tím rụng, người sao chưa về?
Hoa Cau rụng trắng bốn bề
Trầu Không mướt lá, xanh quê bóng dừa
<!>
Tre già ngã bóng đong đưa
Tiếng kêu Bìm Bịp giữa trưa bồng bềnh…
Khói đồng nhè nhẹ bay lên
Đàn trâu khua mõ, chông chênh tiếng cười
Em còn gánh lúa bên đời
Áo nâu, nón trắng in trời thân thương…
Bếp nghèo khói tỏa mờ sương
Mái tranh bạc phếch, vấn vương lá dừa
Bữa cơm đạm bạc ngày xưa
Cải ngồng ngắt ngọn muối dưa bốn mùa…
Giọt trăng rơi cửa song thưa
Hiên ngoài Mai nở, gió đưa một mình
Hồn quê còn giữ trung trinh
Thả hồn vào đá tạc hình Vọng Phu…
2.
Bến sông ngã nhánh Mù U
Con đò côi cút, sóng ru bời bời
Chút tình quê nhẹ rơi rơi
Trong từng Nốt Lặng tuyệt vời tình ca
Bây giờ người ở phương xa
Trầu Không héo úa… Cau già rụng rơi
Câu thơ Lục Bát bên đời
Hương tình bay giữa đất trời thương thương…
Quanh tôi nỗi nhớ vô thường
Cứ ray rứt nhớ đêm trường sao thưa
Rượu bầu say giữa cơn mưa
Tri âm vắng thiếu, dư thừa đơn côi
Qua rồi, luân lạc một đời
Vũng buồn im lắng, tiếng cười lặng câm
Cung đàn lạc nhịp sai lầm
Còn đây một bản Ký âm rối bời…
Mình con lẻ bóng xứ người
Thiết tha nhớ lắm những lời Mẹ ru
Mẹ giờ đã hóa… “Thiên Thu”
“Vãng Sinh Cực Lạc…” viễn du trên trời…
Nha Trang, tháng 6. 2024
LÊ KIM THƯỢNG
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét