tranh nguyễn trung
Tiếng ru,
Từ trong giấc lạ ưu phiền
Bến trơ vơ đứng trông thuyền nhẹ xa
Hững hờ mưa xuống như tơ
Đầy khoan đồng vọng dật dờ tiếng ru.
Một đời,
Mai về đất lạnh ngủ vúi
Trăng sao vời vợi ngậm ngùi tiễn đưa
Trái đời hái mãi chưa vừa
Im nghe cây cỏ lời xưa tỏ tình.
Buông,
Tôi buông chưa hết nên còn vướng
Một áng mây xa ở cuối trời
Thao thức đêm nằm không ngủ được
Nghe tàn phai rụng khắp hồn tôi.
Vinh Lê
(TTP gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét