tranh nguyễn sơn
Rừng tím
để nhớ Hữu Loan
Anh đến quê em tím cả rừng chiều
Như màu tím trong thơ Hữu Loan dạo nọ
Hữu Loan có người yêu học trò bé nhỏ
Anh cũng có em bé nhỏ trong tim
Xưa thơ Hữu Loan màu tím hoa sim
Nên hai đứa mình cùng yêu màu tím ấy
Anh thao thức từng đêm khát khao lắm vậy
Tự ví mình như nhân vật hoa sim
Chừ năm mươi năm thanh sắc phai hương
Người thơ cũ đã trở về với đất
Anh giữ mãi trong lòng niềm quay quắc
Nước mắt cuối sông chảy ngược thượng nguồn
Bao nhiêu năm của cuộc bão giông
Ta vẫn nghĩ đến người còng lưng thồ đá
Cuộc bể dâu khiến người tơi tả
Trái tim trơ vết xước cằn khô
Bài thơ viết thay tấm mộ bia
Chạnh nhớ ngày hành quân qua đồi vắng
Cũng như Người suốt đời im lặng
Nằm phơi hình hài trong mộ đá kia
Lãng mạn thu
Em, mùa thu, mùa vàng rưng hoa cúc.
ngẩn ngơ anh tìm kiếm suốt đời riêng
trong lòng anh mưa đã nhòa ký ức
về một người làm ấm giấc mơ em
Anh đốt đuốc huơ cho đời tỏ rạng
mùa thu, xa, tận mãi xứ trầm hương
xa ngái lòng ơi riêng mình với bóng
một cành hoa ngâu nở vội bên đường
Anh một mình ngẩn ngơ soi bóng lẻ
cành sầu đâu rụng hết lá về đêm
có cơn gió heo may, ngày quê cũ
chợt biết thu về mang dáng áo len
Guốc cao gót em nhẩn nha từng bước
mang chút thu quen chớm lạnh sang mùa
mưa cũng lạ lùng như là hơi thở
của em, ta, xưa, trở dậy cùng mơ
Mở toang cửa chào mùa thu đến
ghé môi hôn thắm thiết ân cần
trong nhịp đập trái tim, sự sống
một mùa thu, òa vỡ bâng khuâng
Mở toang cửa cho lòng hối hả
ôm thu về cùng gió heo may
ta chợt nhớ một mùa thu cũ
của sài gòn hà nội xưa sau
Thu, em, cali, một ngày rất vội
cái lạnh se da làm buốt lòng người
đốt chút lửa cho lòng ấm lại
hong cuộc tình, vầy chuyện trăm năm.
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét