tranh nguyễn trung
Kẻ phụ tình
Đừng hỏi vì sao tôi xa em
Nếu không xa làm sao tôi nhớ
Nếu không xa chắc gì không trắc trở
Chắc gì ta còn ở mãi trong nhau
Buổi tôi đi trời đất thay màu
Non nước phủ một màn đen man rợ
Sống chết đại dương lòng không run sợ
Nhưng nhìn quê hương gan ruột tơi bời
Thôi cũng đành, làm kẻ phụ tình thôi !
Kẻ phụ tình hơn nửa đời lưu lạc
Đêm đêm nằm thao thức với tình xưa
Nhớ bước em về hai buổi sớm trưa
Vai oằn nặng bón mùa mưa nắng
Bo bo nhai hoài em thèm cơm gạo trắng
Đêm nằm mơ em cười với nồi cơm
Rồi giật mình thức giấc giữa cô đơn
Nghe nước mắt thấm bờ môi lạnh giá
Em là ai bỗng dưng thành xa lạ
Em là ai tôi nhìn mãi không ra
Em là người sao giống một hồn ma
Quê hương mình đâu phải bãi tha ma…
Kẻ phụ tình đã đành là bội bạc
Vẫn mơ ngày về lại cố hương
Vẫn mong ngày gặp lại người thương…
Tháng giêng hoa nở trên đầu núi
Cây cỏ trầm luân biết trở mình
Riêng em một góc đời thui thủi
Nào biết mùa xuân có tái sinh….
Vinh Lê
(Trần Thế Phong gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét