tranh nguyễn sơn
Tình thơ dại
Ngồi khóc mối tình đứt ruột
Sương sa nhòa buổi lâm hành
Con suối quạnh hiu từ đó
Xa rồi, ta chạy loanh quanh
Buổi đó giọt mưa như lệ
Phủ lên ướt tóc phiêu bồng
Ngẫm ngợi mối tình thơ dại
Đứng nhìn đỉnh núi chon von
Hồi sinh về như ửng nắng
Phù vân còn có được gì
Mang nỗi tình yêu cố xứ
Em rồi như chim bay đi
Từ tạ ngày cao chót vót
Con chim hót ngọn tre buồn
Thấp thoáng bóng hình cô quạnh
Còn người vạt nắng, mưa tuôn
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét