tranh nguyễn trung
Trong giấc mơ nào
Trong giấc mơ nào. em. nguyệt quế
Choàng vai. anh ngủ. mộng đồi tây
Áo vàng. em mặc. bên thềm cũ
Bóng hoa bay. trong giấc mơ đầy
Trong giấc mơ. đầy. anh. chiêm bao
Thấy mình. bay lên. cung thiềm vắng
Chỉ có em. cùng. một bầy tiên
Hót líu lo. bài ca tụng nắng
Ôi! mùa xưa. giấc mơ. rất cũ
Có hiên trăng. tre. trúc. ao làng
Có chợ chiều. mẹ ngồi. bán quán
Và em thì. quấn quýt. tình lang
Ôi! mùa xưa. những bông. hoa nắng
Bay ngoài. hàng dâm bụt. hiên nhà
Nhưng từ độ. sáo bay đi mất
Mùa xưa. là dĩ vãng. xót xa
Chim sáo. đã bay. ngày. tháng tám
Là ta. đành mất. một mùa xưa
Trong giấc mơ. không còn. ta nữa
Chỉ còn. mù mịt. một cơn mưa
em, vẫn là sài gòn
Sài gòn của tôi những năm sáu mươi
những hàng me xanh ở khu trường luật
lá rụng bay đầy hồn tôi xanh tươi
như màu xanh áo em đang mặc
sài gòn của tôi là những hẻm sâu
xe đạp chạy qua hàng cây trứng cá
hẻm lê văn duyệt, hẻm thoại ngọc hầu
đi dạy kèm, trả đời cơm áo
sài gòn là những bastos xanh
quán cóc cà phê bên góc giảng đường
khói thuốc lăn tròn, đời ta lăn lóc
em đứng xa nhìn như một bức tranh
sài gòn những năm sáu mươi, bảy mươi
ra đường áo bay rợp trời mùa hạ
phố khuya đi về hồn tôi lãng du
ứ đầy trong lòng mộng xanh ươm quả
sài gòn ra đường với trăm nhân vật
mai thảo thân quen, nguyễn đình toàn khách lạ
dáng ai trên đường cũng nghĩ là em
hóa thân ta là nhân vật đó
ly nước mía ngon môi em khẽ hát
trả lại em yêu, một thuở quen người
ơi dáng em xa như tranh cổ tích
sài gòn mưa, sài gòn nắng biết không
tôi và sài gòn một thời mới lớn
tôi và sài gòn một thời biết yêu
sài gòn và tôi một thời lính tráng
dù trăm, ngàn năm, tôi vẫn yêu người
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét