TRƯỜNG XƯA
ngôi trường tường trắng mà ngói đỏ
em thì áo trắng lại guốc đen
anh cũng áo quần mầu trắng toát
chỉ có hoa soan tím cổng trường
phiá trước ngôi trường là nghiã địa
lè tè nơi đó mấy quán cơm
dọc ngang mấy đoạn đừơng hoa phượng
chưa nở chưa ve chưả chia đường
1 phiá đi xuôi về cửa tả
1 phiá ngược đường miệt LaVang
vượt qua đoạn dốc LaVang Thượng
phía sau gió thổi lộng lá vàng
biết bao bom đạn nơi này nhỉ ?
kẻ ở ngươì đi khốc cố nhân
mà đi 1 lèo chưa trở lại
Châu Ô cận lục rách bàn chân
Thạch Hãn có chẩy qua vùng Mai Lĩnh
Bồ Bản Quảng Điền mấy tấm khăn
mơi sau có kẻ còn về lại
kể như ta đã đủ phong trần
HAI BÊN CẦU
ở Quảng Trị môĩ ngươì mỗi chốn
học Nguyễn Hoàng mỗi đứa mỗi nơi
mấy lần chạy giặc ngươì mỗi ngả
qua đây mỗi đứa mỗi phương trời
nói vội vơí nhau 1 lời không nói đưọc
đời lạnh lùng giòng nước mắt chưa nguôi
chốn cũ chỉ còn dăm tàu lá
mơí thi tiểu học đã xong rồi
chưa noí 1 lần không noí nữa
noí chi lẩm cẩm nặng thêm lơì
nẻo đó đi lên nẻo này đi xuống
32 năm thuyền ngược chèo xuôi
mỗi đứa mỗi nơi chưa chết được
so ra lại chẳng được như ruồi ?
con ruôì muốn bay ruôì cất cánh
mình chả phải gà lại dịch toi
60 năm mà như phút chốc
trái tình chưa chín đã rụng rơi
46 năm
em chờ tỏ tình 46 năm
té ra anh là 1 chàng câm
chiếc mồm đôi môi luôn ngậm lại
nhìn hoài nhưng chửa thấy hàm răng
quê miềng nơi địa đầu tuyến lửa
làng mạc khô cằn dấu đạn bom
bom bên kia bên này thôi nện đủ
đào xơí lên tung tóe lộ kinh hoàng
anh chả noí gì ? em không noí đuợc
cỏ biếc um sau mấy choì tranh
Mỵ Thủy làng chài dăm đám cháy
Bích La Bồ Bản vách chông chênh
quê hương đất cằn phô sỏi đá
ngươì theo ngươì khăn goí bỏ ruộng nương
dăm đụn cát bay mờ ngoài Aí Tử
ruộng toàn tro nứt nẻ Phước Môn
quá thương đau gặp nhau không noí được
rườm rà cây thôi đủ mỏi mòn
anh chưa noí nhưng mà em ở vậy
cả bình minh đến tận hoàng hôn
có năm mơ xum vầy về Quảng Trị
đường Quang Trung chả thấy buị chè tàu
con hẻm nhà em tìm hoài chả thấy
nhà thôn trên cháy dở của ai đây?
Chu Vương Miện
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét