tranh đinh trường chinh
MƯỜI NĂM BIỆT PHỐ
Mười năm xa thành phố thân thương
Nhớ lắm hàng cây những con đường
Bao cô thanh nữ khoe màu áo
Đồi non hừng hực lửa phi trường.
Mười năm từ biệt miền thùy dương
Nhớ cốc rượu nâng thuở vui buồn
Nghe tiếng thủy tinh cười giòn giã
Mười năm giờ tóc ngã màu sương.
Ta như con thuyền nhớ trùng dương
Khơi xa lướt sóng giong cánh buồm
Làm sao đong đếm từng giọt nhớ
Đành gởi mây bay khắp viễn phương.
Giờ đây tìm lại chút dư hương
Đời nổi trôi kiếp sống vô thường
Thân phận như con còng bé nhỏ
Trên bãi cát vàng sóng triều dương.
TRỞ VỀ CỐ QUẬN
Khi trở về bước đôi chân vội vã
Dù khoan thai cũng vấp ngã bao lần
Nên bỗng sợ có khi nào mệt lả
Quỵ trên đường vì rệu rã bàn chân.
Sợ nhiều lúc thân gầy mang thương tích
Mắt mờ đi tay tìm gậy dò đường
Nhà ta đó - nơi miền quê hoang tịch
Có bếp lửa chiều- nồng ấm yêu thương.
Rồi mai mốt khi xa đời biệt tích
Mong ngày về trời mưa gió thôi giăng
Ta sẽ về dù mây đen mờ mịt
Quên đời lao đao - bao nỗi thăng trầm.
Tìm lại nơi góc vườn xưa ngày cũ
Chiếc cuốc rỉ han mài lại sắc ngời
Những nhát cuốc đầu tiên khi vung xuống
Đất cựa mình mai mầm nảy sinh sôi.
Bên giếng nước năm xưa ra soi bóng
Thấy chao nghiêng in nét mặt bụi trần
Rửa thật sạch ta nằm trên chiếc võng
Ru nhịp đong đưa nhìn bóng mình lay.
(Diên Khánh-13-1-2025)
DIỆP HOÀNG
Mịt mờ trong cõi nhân sinh
Dang tay hạt bụi vô tình bám theo
Đường hoa dốc thẳm cheo leo
Chồn chân gối mỏi khó trèo đỉnh cao.
Lá phong bay rụng xạc xào
Nhà tranh vọng tiếng mời chào khách du
Phên thưa gió thổi qua lùa
Tường rêu xanh bám mấy mùa xuân sang.
Nguyễn Vũ Sinh
(Diên Khánh-9-1-2025)
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét