để dành cho tôi một mảnh đất
Xin hãy để dành cho tôi một mảnh đất thật nhỏ trên quê hương tôi
giữa cánh đồng hoang, hay trên núi cao
giữa ải Nam Quan hay tận Cà Mau
bên giòng Cửu Long hay cạnh Hồng Hà
dưới chân Tháp Mụ hay trên đèo Hải Vân
bên bờ biển vắng hay trong rừng sâu
bên con rạch nhỏ hay giòng sông nước chảy
trên bờ đê hay giữa luống khoai
trong sân chùa hay sau ngôi miếu trong làng
trên đường đến chợ hay bên bến đò ngang
cạnh ngôi trường làng hay giữa sân nhà thờ
hay một mảnh đất khiêm tốn nhất
giữa bao ngôi mộ của anh em tôi
đã hy sinh để bảo vệ bờ cỏi Rồng Tiên
cho tự do và nhân quyền
hơn bốn ngàn năm cang trường
hay ở bất cứ nơi nào trên quê hương nhỏ bé
để mai này chôn tôi vào lòng đất mẹ
vâng, mảnh đất nhỏ bé nào tôi cũng yêu quý vô cùng
vì trong lòng đất ấy là xương máu của bao tổ tiên
ông bà, cha mẹ , láng giềng và bè bạn
hồn tôi sẽ vui mừng yên nghỉ nghìn năm trên đất mẹ
sẽ bay cao theo những cánh diều
trong gió đầy hương thơm ruộng lúa
đầy hơi thở Trường Sơn
đầy tiếng quân reo trên bến Bạch Đằng
đầy dũng cảm cùng can trường củaTrưng Vương
đầy hơi đất của hồn thiêng dân tộc
và reo vui theo từng con suối qua bao ghềnh đá
ra khơi chan hoà sông núi cùng biển cả
để rồi hân hoan theo những cơn mưa về nguồn
rơi xuổng ruộng vườn sông núi tình tôi
để tôi vui hát khúc ca Tiên Rồng
Tiên Rồng sông núi à ơi
thiên thu tôi vẫn là người Việt Nam
để dành cho tôi người nhé
để dành cho tôi mảnh đất vừa đủ chôn tôi
để thân tôi làm phân bón lòng đất mẹ
cho xương tôi mãi mãi ấm êm trong lòng mẹ Việt Nam
và hồn tôi sống mãi với tổ tiên
Việt Nam - Việt Nam
Vì yêu
nơi đây có một cõi lòng
mùa thu rơi cánh lá buồn chơi vơi
chơi vơi tình mộng riêng tôi
làm sao em biết lệ rơi hồn này
con đường gió lộng mưa bay
hoàng hôn vừa xuống tháng ngày hiu hiu
nghiêng nghiêng lòng thấy cô liêu
ngất ngây ngọn cỏ nắng chiều thênh thang
mênh mông mộng trải trăng vàng
ôm hồ rượu trống ngỡ ngàng yêu em
hương trinh nở một đóa quỳnh
ngồi bên con suối khóc tình em xưa
muôn sao chết giữa trời khuya
mình tôi nằm dưới sương mờ nhớ em
nhớ em dáng ngọc tơ mềm
dòng sông nước chảy cũng đành thế thôi
yêu em thôi đã yêu rồi
trăm năm em hỡi ngậm ngùi tình ta
thì thôi lòng đã xót xa
em đi để lại cỏ, hoa úa tàn
từ nay trên bước đường trần
có người phiêu lãng điên cuồng vì yêu
Khê Kinh Kha
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét