Anh
nổi tiếng từ khi đăng thơ trên Bách Khoa, trên Văn và khi xuất bản tập thơ Thắp
Tình (1969). Sang Mỹ năm 1996, Thành Tôn
vẫn thủy chung với văn chương chữ nghĩa, mặc dầu không làm thơ như xưa nữa.
KẺ LÃNG TỬ
Quán trưa ghế một ta ngồi
Ly bia cũng nhạt cảnh đời
tiêu sơ
Vào ra quen mặt nghi ngờ
Vòng quay đã lặp đĩa mờ
âm thanh
Buồn buồn thổi khói lên
nhanh
Mờ hơi ẩm quán lạnh tanh
hồn người
Ngoài trời vồi vội mưa
rơi
Phố quen nhàn nhạt cảnh đời
bay bay…
Co ro hồn tỉnh chân say
Thân ta ướt át quên ngày
nồng cơn
Nhớ em trăm sợi chờn vờn
Nhạc hâm nóng máu dập dờn
da gai
Bia lưng. Ghế nóng. Mưa
mài.
Quanh ta cảnh tượng nhạt
phai tình người.
Ngồi đây trông thật thảnh
thơi
Tủy xương dậm dật trăm lời
nôn nao
Cảnh ta kẻ lạ trông vào
trên xứ sở xanh xao từng tiếng súng
trong hồn người dấu đạn đã chia phe
con ôm ngực từng đêm đau tiếng động
và từng đêm đường máu muốn lui về
thân sỏi đá len dần trong vô vọng
con quay đầu bỡ ngỡ ngắm dung nhan
cha nhát cuốc tình thương nuôi ý sống
xanh dần lên hương nội phấn hoa ngàn
mẹ hiu hắt đèn chong đêm ngóng đợi
nhà phên thưa gió thấm lạnh câu hò
núi sông cũng ngậm ngùi theo tay với
của thằng em đói cả tiếng ru hời
tôi bất lực như quê hương nhỏ bé
nhìn người thân dần khuất bóng tre buồn
nghe nỗi nhớ lớn dần lên dáng mẹ
hình ảnh cha trong xứ sở xa nguồn
còn ở đó thân gầy tay yếu đuối
làn da nhăn, mái tóc bạc bơ phờ
thư cho mẹ cùng xóm thôn cát bụi
nghe hồn hiền hơi lạnh bốc như thơ
cha nằm xuống giữa quê hương mòn mỏi
mảnh đất sầu có tiếp thịt xương không ?
mẹ ở lại đớn đau mềm sợi khói
thắp cho lòng ? con cháu ? cho non sông ?
NGHÌN
NĂM SA MẠC
người nằm xuống hoang vu hồn sỏi đá
có nghe chăng lời nói hắt hiu này
kẻ ở lại nhìn đời
e thẹn mặt
nên vô cùng mỏi mắt cánh chim bay
còn một chút buồn vươn lên cỏ mọc
một chút hồn thất lạc phố tình xưa
thấy gì khác hơn giọng cười tiếng khóc
chợt bâng khuâng xanh vầng mắt giao mùa
một năm đó còn gì trong cỏ mộ
tình đã đi ai kẻ nhớ về thă
còn âm hưởng bước chân mòn mấy phố
cũng ngậm ngùi như hơi thở xa xăm
người nằm xuống giữa vô cùng sa mạc
chiếc hồn thơ bé bỏng ghé nơi nào
ai thắp khói cho bóng chiều râm mát
để canh trường thao thức mấy vị sao
còn nhớ gì khi mùa xuân tìm đến
khi tình yêu đánh thức giấc nghìn năm
làm, chút nắng vàng che dòng mắt thẹn
nghe hoang vu hồn sa mạc yên nằm
MIỀN
CƯ NGỤ
1.
Bước chân đuổi theo cùng ngày tháng
con đường vòng không dẫn đến đâu
muốn soi mặt mình gương đã rạn
tôi trở về tôi
như vực sâu
tôi thỏa thuận xác thân miền cư ngụ
nhận sống đời như chuyện đã đành
cha mẹ anh em cùng ngôn ngữ
trao đổi nhau như dĩ nhiên
2.
kể từ đó đứng ngồi cho phải phép
vô lẽ nằm khi thiên hạ đi
cũng có lúc tưởng mình lộn kiếp
nhìn tay chân mặt mũi nghĩ hơi kỳ
đặt câu hỏi cho từng người đã gặp
nhưng lạ thay, bị từ chối cảm thông
nên trở về tôi thằng lạ mặt
trở về tôi cùng một chiếc gông
làm kẻ lưu vong trên thây xác
có đứng đi đâu ý định riêng
phải sống là đầu hàng cái chết
sao tranh dành nhau một miếng ăn
3.
bây giờ tôi như kẻ tử thương
nén cái nhìn tật nguyền lên thân thể
tay có cụt tôi ôm em bằng môi
chân có què tôi đi bằng hai vế
4.
đến trăm tuổi đời, tôi ngã xuống
sống đã khôn thì thác phải thiêng
thôi giả từ anh em nó về đất
tôi rời tôi như một chiếc tên
Thành Tôn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét