MẸ MỘT ĐỜI NÓI DỐI
BỞI THƯƠNG CON
Cả cuộc đời mẹ giản dị thương con
Chỉ cho đi, sống vẹn tròn sớm tối
Mẹ thương con nên mẹ toàn nói dối
Nhận thiệt thua đắp đổi hết tháng ngày
Bữa cơm xưa nghèo mẹ bảo thích ăn khoai
Chút mắm, rau dưa chẳng đoái hoài thịt cá
Áo mới cho con nhưng mẹ toàn áo vá
Mẹ bảo rườm rà, vướng víu mẹ không quen
Cả đông dài mẹ chỉ chiếc áo len
Con nai nịt chặt lèn trong áo ấm
Mẹ lại bảo thích cái chăn cũ mỏng
Nhường cho con chăn dạ độn bông dầy
Con học xa nhà mẹ xuôi ngược mượn vay
Gửi cho con rồi cuốc cày trả nợ
Mẹ bảo cứ lo học hành thi cử
Mẹ ở nhà vẫn ổn vẫn không sao
Con trưởng thành tuổi mẹ đã dần cao
Vết chân chim lệch xô về cuối mắt
Vẫn cặm cụi vẫn lần hồi cóp nhặt
Bảo: bọn trẻ về cho chúng nó mang đi
Đứa mẹ đẻ ngày nào giờ như cánh thiên di
Mê mải bon chen chẳng mấy khi về được
Nước mắt chảy xuôi...có bao giờ chảy ngược
Mẹ âm thầm nơi cuối rặng hoàng hôn
Mẹ già rồi đồng nghĩa với cô đơn
Nhưng vẫn thương con và vẫn còn nói dối
Trái gió, trở trời hoặc ốm đau nhức mỏi
Con lo, gọi về mẹ bảo: mẹ bình an...
Có giọt lệ vừa rơi xuống đất vỡ tan
Con bật khóc giữa trăm ngàn lối rẽ
Nhưng chỉ có lối đi về phía mẹ
Là bao dung thanh thản đến nghẹn ngào
Mẹ nói dối một đời con mới được bay cao
Mới thỏa ước mơ ngày nào từng ấp ủ
Biết tận hiếu, đáp đền nhiêu cho đủ
Tình mẹ thương con...xin tạc dạ muôn đời
Con thương mẹ nhiều, mẹ nói dối của con ơi
Đỗ Quyên
(Thanh Thanh gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét