tranh nguyễn trung
Gửi ...
Bình yên nhé – người xưa, tóc rối
Xa lắm rồi, ngày tháng lênh đênh
Xao động mãi, dặm đời chìm nổi
Đong yêu thương, cuối bãi đầu ghềnh
*
Bình yên nhé – người xưa, mây trắng
Trôi về nơi xa lắm, người ơi!
Dẫu có biết, trời xanh dấu nắng
Vành môi xưa, tím ngắt, gọi mời
*
Bình yên nhé – người xưa, hư ảo
Mộng ban đầu, tan vỡ từ lâu
Mưa bụi bay, còn ai ướt áo
Con đường quen, đứng đợi chờ nhau
*
Bình yên nhé – người xưa, sâu lắng
Bài tình ca, tròn khép cung môi
Điều trăn trở, phía sau dấu lặng
Sao mơ hồ, đọng mãi tình thôi
*
Bình yên nhé – người xưa, hoan lạc
Bỏ quên bờ sông mộng ngày xưa
Kỷ niệm chất trong phòng cũ nát
Nhịp đời trôi, réo gọi đẩy đưa ...
*
Bình yên nhé – người xưa, nắng mới
Theo nhau về, trong những bước chân
Thương lối cũ, cỏ hoa vẫn đợi
Vỡ toang chiều, rơi rụng tràn sân ...
VIII/2015
Người đi mở đất
Dấu nắng rối ngang triền dốc
Lượn lờ khói quyện bóng cây
Bếp lữa giữa rừng cô độc
Chậm chiều mờ tỏ, vầng mây
*
Thanh niên xung phong mở đất
Rừng xa, lối nhỏ chơi vơi
Lặng lẽ bước qua được, mất
Long lanh mắt nhỏ rạng ngời
*
Tiếng ghi ta đêm lỗi nhịp
Lời ca khắc khoải yêu thương
Theo bước cha anh bước tiếp
Vạch rừng thành những con đường ...
*
Ký ức, lung linh cháy đỏ
Chuyện buồn nhớ mãi làm chi
Để dành kể chuyện hồi đó
Gió sương đọng lại điều gì?
*
Mai này, xô bồ lắng đọng
Còn không ngày tháng gian lao?
Vẹn nguyên một bầu máu nóng
Hồn nhiên say đắm, thuở nào
Bên mái hiên xưa
Giọt tình, rơi quá hiên xưa
Đăm chiêu, bến vắng, đổ thừa thải trăng
Đắn đo, trôi nỗi nhọc nhằn
Đong đưa để giữ thăng bằng cho nhau
Giọt nước mắt em rơi
Nghệch bảng đèn quảng cáo
Hình như có một chút gì gượng gạo
Trong lời chia tay, sao ngắc ngứ rối bời
Biết không thể giữ em được nữa
Sao ngoảnh mặt lại nhìn, đôi mắt đen ngân ngấn nước - người ơi…
Nhẹ nhàng thôi, một vạt nắng mong manh
Trước khoảnh sân nhà em, rơi lấp lánh
Khép chặt tuổi năm mươi trong chiều nghiêng sắc lạnh
Tiếng chuông gió khua lanh canh, như trêu của để dành
Em ngoảnh mặt, nhoẻn cười dường như vội lắm
Tóc xoã lưng chừng… còn rờ rỡ óng xanh
Đường về mỗi chiều, chân lại vướng cỏ may
Sao không vá lành một đoạn tình dang dỡ?
Em tỉ mẩn gỡ từng nắm cỏ
Đã có sợi nào rơi lọt kẽ tay
Hoang mang bước, chiều nghiêng nắng cạn
Em đắn đo, nhẩm đếm dấu ngày…
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét