tranh nguyễn trung
SẦU RIÊNG
đến mùa em gọi anh lên
trên cây giú trái sầu riêng thơm lừng
em trèo anh hái vén lưng
hai vạt hở thấy lưng chừng thịt da
đến mùa em gọi anh ra
để đôi tay đụng kiêu sa em bày
đưa vai anh đỡ rúm cây
em run như sậy nghiêng vây cả trời
bên vườn hoa cỏ xanh tươi
áo em vừa mở nụ cười lại che
em che vết bỏng cọ kè
con chim thấy vậy rụt rè muốn bay
chiều phơi lên ngực em đầy
một màu tím giữa ngàn mây dậy thì
gió như muốn nói điều gì
gió chưa kịp nói em đi mất rồi
em đi lục suối tìm đồi
sầu riêng thuở ấy lẻ đôi riêng sầu.
6.8.2023
Từ khi sầu kết thành thơ
chiều mang nỗi nhớ lên cây
cho mắt em hái niềm say của đời
ai ngờ sóng vỗ cuốn trôi
bỏ tôi lại với ngàn khơi lỗi thề
mấy hàng dâm bụt ngoài khê
đã che hết cả màu quê thuở nào
đợi gì vàng nắng lên cao
mà em còn dấu trăng sao vào lòng
tình tôi nước chảy thành sông
chờ hoa kết nụ ươm hồng lên cây
ngày kia nước bốc thành mây
làm mưa rơi xuống vòng tay thẩn thờ
đành rằng đời chỉ là mơ
em đi bỏ lại ngây thơ đứng nhìn
thế mà tôi nhớ như in
từng cơn mưa đổ niềm tin vào lòng
rồi ba bốn chục năm ròng
màu xanh ngọn lá cứ vòng qua tim
chiều hôm con nước lặng chìm
nên em thành một cánh chim giữa trời
ước gì màu nắng đừng trôi
cho tôi thấy lại đôi môi dại khờ
từ khi sầu kết thành thơ
tôi về đứng ngắm chiều mơ thật buồn
bao nhiêu ước vọng điên cuồng
đã bay theo những cánh chuồn trong mưa
tiếc hoài ngọn gió đong đưa
mà vai em dựa rất xưa trong đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét