Ở làng tôi. Người đàn ông sáu mươi ba tuổi, sau một đêm ngủ vùi và không bao giờ đứng dậy được nữa. Nhưng người thân cố cứu sống ông ta bằng mọi giá . Vị pháp sư người Tàu được thỉnh mời , ông ta khẳng định rằng nếu cái xác kia vừa kịp chìm sâu vào trong bóng tôi chưa quá ba canh giờ. Ông ta và các đồng sự, từ chỗ này hay nơi khác, đã cứu được nhiều người trong một thể trạng như vậy. Khi cái xác vùng đứng dậy, mọi người trong gia đình, người thăm viếng than bằng quyến thuộc bỏ chạy tán loạn và những câu chuyện chết chóc , tang thương bắt đầu từ đó.
<!>
***
Trong gian phòng huyễn hoặc đầy âm khí, ma mị. Âm âm u u một điều gì, một thế giới xa lạ của một linh hồn xa lạ. Một linh hồn vừa thoát khỏi cái xác hơn ba canh giờ, còn nấn ná ở đâu đó trong khoảng mênh mông, vô định. Một con bướm thoáng qua và nó nhập hồn vào con bướm. Một con bướm lộng lẫy, xinh đẹp, đang bay lơ lửng trên trần nhà.
- Ai đang nằm kia, có rất nhiều người đang đứng bao quanh ai. Ta là ai hay ai kia là ta?
Cái xác trả lời.
- Đó không phải là ngươi nữa rồi. Đó là ta. Ta với ngươi giờ đây là hai thể hồn phách cách biệt, ngươi ở trong ta quá lâu rồi, ngần ấy sáu mươi năm. Bây giờ ngươi thoát khỏi trong ta, ngươi là cõi hư vô, là huyễn hoặc, là khói sương mơ hồ.
Con bướm linh hồn đang bay lơ lửng trên trần nhà nói rằng:
- Ngươi nắm đó, ngươi là cụ thể, ngươi là da thịt, là xương xẩu, là mắt là môi là tóc là tai rất rõ ràng. Ta không thể không thừa nhận điều đó. Khi ta và ngươi , hai chúng ta là một, ngươi càng cụ thể hơn. Nhưng trong chốc nữa đây, đã có rất nhiều kẻ như ngươi không sớm thì muộn cũng bị ném cái cụ thể kia vào bốn tấm ván, ràng buộc bởi sợi dây mây. Hay dù người ta không chôn mi xuống ba thước đất, mà lại được chế tác tinh vi bởi một dược liệu thần kỳ để giử được thể xác không bị thúi rủng . Nhưng dù thế nào thì ngươi có còn cụ thể không, hay ngươi sẽ mục ruổng, vì bởi, có hàng ngàn con giun đang reo mừng dưới lớp đất yếm khí hay trong cái hòm sơn son thiếp vàng có nhiều vi khuẩn háo khí kia, nó sẽ tha hồ mà nhảy múa trên cái cụ thể của ngươi, lúc đó ngươi cứ mặc sức tha hồ giẩy giụa, nhăn nhó, cười cợt, tung tẩy nhé!
- A ha, cái lão linh hồn khốn khó kia, cái xác cố rướn lên, bật ra tiếng nấc trào dâng . A ha, cái lão linh hồn thối kia, ngươi là ta và ta chính là ngươi mới đây thôi, ngươi đã thoát khỏi ta vài ba canh giờ, giờ đây lại nói lời mỉa mai kia ư! Rồi ngươi cũng như ta, ngươi sẽ bị xé nát bởi mây mưa, bởi sấm sét, bởi hàng ngàn tia lửa chăm bắm ngươi ra hàng trăm mảnh, ngươi sẽ muôn đời không có điểm tựa . Và đây nữa, mới ngày nào, ngươi ở trong ta, ta ở trong ngươi, một thân thể tráng kiện, một tinh thần minh mẫn. Hai ta dìu dắt nhau trên con đường đời những sáu mươi năm. Khi mới chào đời, ngươi căn dặn ta nên nhận giọt sữa đầu tiên, đó là món quà tinh túy của mẹ, của đất trời. Lúc đó, mẹ của chúng ta ít sữa, ta đói, ngươi đã thúc ép ta hãy khóc, hãy gào to. Ngay từ buổi đầu tiên, chính ngươi, kẻ thủ phạm xúi quẩy ta trở nên kẻ phàm ăn tục uống. Mà cũng chính nhờ ngươi, ta trở thành đứa trẻ bụ bẫm, mũm mĩm, tăng cân từng ngày, ngươi ở trong ta, trong đôi mắt lúng liếng, đôi môi màu trái đào tơ mơn mởn, bập bẹ tiếng nói đầu tiên, mẹ ơi!. Mọi người, ai cũng công nhận ta và ngươi là cậu bé dễ thương, là thiên thần, là báu vật. Và cũng ngần ấy năm, hai ta đã rong ruổi, như con ngựa bất kham tung bốn vó đi khắp bốn phương trời xa, dùng trí tuệ để xây dựng một thế giới đại đồng, một thiên đường trên trái đất. Ta với ngươi là cơ thể thống nhất, hòa hợp , vui vẻ biết bao.!”
Linh hồn-con bướm nhỏ đang bay lơ lửng trên trần nhà nhìn xuống cái xác nói:
- Kể làm chi chuyện đã qua. Cái gì qua , cho qua, cái gì tới sẽ tới,
không ngơi nghỉ một phút giây. Đó là đạo. Chu Tử đã nói như thế. Ta
không bỏ ngươi, ngươi không bỏ ta. Hai ta giờ vĩnh viễn chia xa không
phải là lỗi do ai, đó là luật tuần hoàn của trời đất, có sanh có diệt,
có tăng có giảm, có sắc có không, không tức thị sắc, sắc tức thị không,
sắc bất dị không , không bất dị sắc.
Cái xác nằm giữa gian phòng được thân nhân hô hấp nhân tạo, họ làm nhiều cách để kêu gọi linh hồn đã thoát khỏi xác hơn ba canh giờ và đang lơ lửng trên trần nhà kia. Còn nước còn tác, mặc dù họ biết rằng cái cái xác đã bắt đầu thay đổi màu sắc, cơ thể có dấu hiêu của sự tan rã, một vài bộ phân đã thay hình đổi dạng.
Một vị pháp sư người Tàu, được gia chủ thỉnh mời từ thành phố Vũ
Hán. Nghe đâu vị này trước đây có địa vị ở một phòng thí nghiệm vi
trùng , đang nghiên cứu một loại vũ khí sinh học, một loại vũ khí sát
thương có khả năng vượt xa cả tầm nguyên tử hạt nhân, tên lửa tầm xa.
Những loại khí tài của một thời như đại bác, xe tăng hoặc giả như xua
hàng sư đoàn người , tay chân quơ qua quơ lại khẩu súng trường nhằm
lấy thịt đè người, cách đánh trận truyền thống như hồi xưa là đồ bỏ,
xưa như trái đất. Theo vị này thuyết giảng, bùa phép linh diệu đang có
trong tay ông ta là được chiết xuất từ trong phòng thí nghiêm ở thành
phố. Ông ta có nhiệm vụ rê rắc loại vi khuẩn này. Một là để cứu nhân độ
thế, cải tử hoàn sinh, hai là thực thi một trách nhiệm cực kỳ tối
thượng là thực hiện cho bằng được giấc mơ Trung Hoa. Thế giới phải do
Trung Quốc cai trị và dẫn dắt, từng bước thay đổi trật tự thế giới và
lịch sử cũng phải theo cách của Trung Quốc.
Trong gian phòng huyễn hoặc đầy mùi âm khí, ma mị. Vị pháp sư đó đang nổ lực giằng xé, giành giựt, giày vò từng phút giây với cái xác không từ một bộ phận nào, để cố gọi một phép thuật nhiệm mầu đang lơ lửng ở đâu đó.
Một tín hiệu khả quan, lớp da trên cái xác đã thay đổi màu sắc, từ thâm tím đến hanh hao, trên khuôn mặt có dấu hiệu mầm tươi sống. Linh hồn đang lơ lửng trên trần nhà sửng sốt, chột dạ , phân vân . Con người có thể thay đổi được tạo hóa, họ đã cải tử hoàn sanh. Cát –hung –họa –phúc- thành – biến đã tiêu tán hết rồi ư? Linh hồn-con bướm nhỏ đang bay nhởn nhơ trên trần nhà thở dài than vắn . Ngũ hành tương sinh tương khắc đã mạc vận rồi ư?
Cái xác nắm dưới kia mỉm cười mai mỉa:
- Hỡi lão linh hồn khốn khổ kia, bây giờ ta không cần ngươi nữa rồi, nhưng ta vẫn là một cơ thể thống nhất, ta sẽ trổi dậy với một hình thể khác, một biến thái khác . Ngươi hãy đợi đấy!
Cái xác trổi dậy, mầm móng của các phân tử hủy diệt bắt đầu phát tán, nó bám vào mọi cơ thể khác trên đường đi, bạ đâu bám đó, bất chấp mọi luật lệ, mọi chướng ngại. Khi phân tử này bám vào một cơ thể nào đó, nó sẽ biến từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong. Một con người trước kia dù yếu đuối, tầm thường đến đâu, nhưng khi phân tử này bám vào, cơ thể đó sẽ trở nên hung dữ lạ thường, bất chấp mọi thủ đoạn, thiên biến vạn hóa..
Cái xác hồi sinh trong một thế giới khác, đầy bạo loạn, đầy nhủng nhiểu và như con ngựa bất kham. Một con ngưạ bất kham này đã đẩy con người từ chỗ lương thiện đầy nhân tính thành xóm ngựa người người ngựa. Phải chăng đó là khởi đầu cho sự hủy diệt.
Mầm móng của cái xác mang virus gây bệnh được hồi sinh này không còn ở phạm vi làng xã, mà đã loang ra thành phố rồi khắp cả nước, vượt qua biên giới gây ra không biết bao nhiêu đau thương, tang tóc cho thế giới loài người.
***
Trời ơi! Ngõ nhỏ làng tôi.
Phân tử virus gây chết chóc đã bắt đầu lan rộng từ đầu làng đến cuối làng từ chiều hôm qua. Nơi cái xác được cải tử hoàn sinh bởi một vị pháp sư ở tận bên Tàu. Cái xác trổi dậy, mang mầm móng của sự hủy diệt, giới chuyên môn y tế gọi là virus corona , người đầu tiên mang mầm bệnh là Fo.
Cái loa phường treo trên trụ điện phát huy hết công suất, ra rả sáng trưa chiều tối, truy tìm tung tích cái mùi đó đã đi đâu về đâu. Đe nẹt, hù dọa và luôn xoa dịu sức ì của gió.
Những sợi dây được giăng ra , giãn cách ngay từ đầu làng
Trấn áp tâm lý, gây nỗi sợ hoang mang
Bất an, luôn bất an
Tiếng còi hú của xe cứu thương xói vào đêm lạnh, rờn rợn tim gan
Chống dịch như chống giặc
Ai cũng là địch, từ Fo đến F1…
Ai biết là ai, đâu cũng là ổ dịch
Kẻ thù đang đứng trước mặt ta chứ ai.
Người với người luôn nghi kỵ, tố giác, chỉ điểm lẫn nhau. Cha con, vợ chồng coi như người xa lạ. Làng xóm láng giềng ngăn cách bằng cái mặt nạ phòng chống hơi người
Đóng kín cửa như chưa từng có người yêu bên hàng rào dâm bụt
Nếu muốn hôn nhau gởi theo làn gió
Tiếng yêu thầm thì như sương như mây.
Bóc tách , thu dung những kẻ thù luôn tiềm ẩn ở đâu đó, cách ly những ai nên bị cách ly trong những bệnh viện dã chiến được xây dựng cấp tập.
Mười bốn ngày, hai mươi mốt ngày
May mắn được trở về nhà
Nhìn cái khóa còn vẹn nguyên chưa bị kẻ trộm rình mò
Đàn gà đói meo, nhìn chủ như người xa lạ
Hên xui
Nếu còn được trở về nhà
Cầm bằng như không có, có không. Chỉ còn là những bình tro lạnh. Xót xa cho những trẻ thơ mất mẹ. Mẹ mất, cha còn là Fo, không nhìn thấy nhau lần cuối.
Nguyễn Thanh Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét