tranh nguyễn trung
HOA TRANH, RẤT
Lân tuất một nhành hoa
rồi chết ngạt dưới thở
tôi yêu em rất là
rất yêu và rất nhớ
Mà em nhớ tôi không
lạc chiều sao đi mất
gai nhọn một xước hồng
đâm vào nhau tất bật
Như tiếng cồng khựng đánh
cơn phèng la thụ hình
giữa điện trường ngơ ngất
tôi và tôi cung nghinh
Áo sen màu bùn đất
tôi mê điệu sáo hồng
thổi từ búp vàng nhụy
giọt trào âm thư không
Rất như hồn tranh gầy
bước ra cùng tre củi
ngọn lá nào bay bay
trong mắt chùng gương tối
Tôi như một hòn than
cỏ tranh ngún rễ mặn
chợt nở dưới tro tàn
đóa thơm mùi linh tánh
Và tôi và em cùng
phơ phất đồi cọ tím
hoa lau cũng biết mềm
từ du hồn ngất lịm
)(
h o à n g x u â n s ơ n
9 tháng 3, 2024
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét