tranh nguyễn trung
Phố mới
Con sáo sang sông, không bay mà đậu
Nuối tiếc gì vạt rau đắng xác xơ ?
Tiếng con chào mào, thiết tha chỉ dấu
Giọt, giọt rơi, kín cả những giấc mơ
*
Làng lên phố, bao người đi, kẻ ở
Cái mới tràn về, phố vắng xôn xao
Dòng sông nhỏ, hai bên đều lỡ
Bãi cát xưa, còn lại giấc chiêm bao ...
*
Góc phố nhỏ, vẫn ngọt ngào hương bưởi
Bến đò xưa, giờ đã có cây cầu
Cánh hoa tím, miệt mài trôi phía dưới
Sao lâu rồi, không có đám đưa dâu ...
*
Bay đi con sáo, khát đời cao rộng
Sóng vỗ bến sông, tự thuở hồng hoang
Mưa tháng chín, trãi ngập thềm, bong bóng
Đã thương nhau, tiếc cả những lối mòn
*
Sao im ắng, trong thẩn thờ ngạo nghễ
Lặng lẽ bên thềm, đồng vọng ban mai
Mắt nhớ mắt, nhẹ khép hờ như để ...
Môi nhớ môi, lồng trong tiếng thở dài
*
Bay đi sáo, để làng lên phố mới
Rạo rực làm sao, hối hả nhịp đời
Như sóng trên sông, chưa hề phải đợi
Cứ đổ bờ, theo con nước đầy vơi ...
V/2015
Tiếc ...
Thâu đêm sao tiếc, kiệm lời?
Vin tay bẻ, nhánh hoa đời ngày xưa
Chiều nào nắng, sáng nào mưa
Mở bừng mắt dậy, người đưa thiệp hồng ...
Làng cũ
Em qua, lóng lánh tinh khôi
Sáng xanh sắc cỏ, núi đồi quanh đây
Chậm chiều, đổ nắng tràn ngày
Bâng quơ, sợi cỏ trên tay, cầm về
Đêm thiếu phụ
Đêm thiếu phụ, giũ hồn trăng khuyết
Bên hiên xưa, gió đổ dập dồn
Tàu chuối nhịp thời gian mê miết
Rụng mơ tình, gõ trượt mái tôn
*
Vòng sống khép, xui chiều mở đóng
Vẫn hồn nhiên như tuổi trâm cài
Điều gì đến bến bờ ảo vọng
Sao ví dầu ... dù có một mai ...?
*
Đêm quanh co, chất chồng gối mộng
Nghe thời gian chầm chậm bên giường
Chiếc lá, giấu giữa trời lồng lộng
Thẩn thờ rơi, phai nhạt làn hương
*
Thôi buông hết, bao điều chấp chứa
Vỡ toang chiều, sống lại đôi mươi
Quên ... đắm đuối, chưa hề chọn lựa
Bùng nổ đêm, trong vắt tiếng cười ...
Từ khi thấy cho đến hiểu được sự kiện
Để chứng minh và giải quyết sự kiện
Là những hố sâu, tầng nấc cách vời
Từng cảm giác biến động, khi cái nhìn thay đổi
Để dò dẫm, trong điểm mù xã hội
Cố kết niềm tin, bước qua từng khe hở cuộc đời
Em gấp vội trang đời, tuổi bốn mươi
Gói dĩ vãng trong cái nhìn trúc trắc
Miền ký ức, đan cài thưa nhặt
Đẫm một màu trăng năm cũ trêu ngươi
Lơ đãng gió lay tấm màn trống trải
Đổ xuống thềm sương từng giọt khóc cười
Những cái anh đang có, em chưa hề cần
Những cái em cần, thiệt tình là anh chưa bao giờ có
Nên ngượng ngịu trong chiều, nhìn nắng chảy châng lâng
Muộn chiều rồi, ngồi đối diện với nhau
Anh lặng lẽ giấu cái nhìn đắm đuối
Kìa ráng đỏ phía hoàng hôn cũng đã bợt màu…
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét